một chút vẩn vơ
Đã biết bao lần muốn viết tặng tuổi thơ Tặng chiếc nón mẹ chằm hôm xưa giờ bung vành rách lá Tặng những cơn mưa giữa mùa tuôn xối xả Đám trẻ reo hò tung tẩy bữa tắm trưa Đã biết bao lần muốn viết tặng ngày xưa Tặng những cánh diều đơn sơ được làm bằng giấy báo Chở đến cuối trời từng ước mơ hoài bão Mãi cho đến bây giờ vẫn giong gió - chơi vơi Muốn viết tặng riêng ta một nửa nụ cười Dù tận cõi sâu xa bãi đất cằn khô héo Dấu vết thời gian kẻ trăm đường vặn veo Đuôi mắt dỗi hờn vì không thể xóa trơn Và đã biết bao lần chìm đắm nỗi cô đơn Dù biết ở xung quanh vẫn lao xao tiếng gọi Không thấy chút bình minh sao xóa đi bóng tối ? Ôi ! phía trong ta đầy ắp nỗi chán chường Huỳnh Gia 08-08-2011