trăng sa ...
Trăng Sa tràn vuông ngực
Mơn da thịt đêm, gầy
Yêu đương nào hằn dấu
Ánh ngọc ngà liêu trai
Linh hồn em hấp hối
Chết liệm giữa môi cười
Giữa nụ hôn bỏng cháy
Gọi tên Người khôn nguôi
Em từ thương khắc khoải
Run run ngón tay lần
Bóng thời gian trượt ngã
Lên từng sợi tóc Anh
Trăng người tình muôn thuở
Thơ có là nợ duyên ?
Dẫu khuyết tròn ẩn hiện
Nguyên vẹn nghĩa tinh tuyền
Trăng Sa từ độ ấy
Em nửa đời chưa yên
Sầu tư triền miên giọt
Lệ si cuồng … thắp đêm
Thúy Lan
Đêm ... thường quyến rũ em lang thang trên từng con chữ của Anh , khi em dừng lại ngắm và chiêm nghiệm bức tranh thơ xưa ... mà đêm nào đó Anh đã chuyển ngữ thành công hồn bức danh họa qua vần từ … dù là em chỉ ngắm những con chữ nhỏ khi chúng được vận theo ý Anh .
Anh biết không ngay lúc này đây , tâm trí em nhớ như in giọng nói trầm buồn khi Anh kể về lần thưởng lãm họa tranh ấy …đêm nay thì cả bức họa như hiển hiện trước mắt em thêm lần nữa thật sống động ... và Anh cất cao giọng thán phục người họa sĩ đa tài đã gửi vào tuyệt tác “ Cảnh ấm áp , hạnh phúc của một tổ chim trên hoang đảo ngay giữa phong ba bảo tố “ một dụ ngôn rất đời …
" Bình An Thật " vẫn là tâm niệm mà em hằng nguyện ơn trên ban xuống cho Anh và em mãi mãi cho đến giây phút cuối của cuộc đời ...