nồi cá bống kho tiêu
Độc thân ba mươi tuổi đời lỡ vận
Kiếp xa nhà vì lận đận nước non
Mẹ đã già con không tròn phụng dưỡng
Mà mẹ còn phải lặn lội tìm con.
Lần đầu mẹ đến thăm, tôi bỡ ngỡ
Tóc muối tiêu cùng cá bống kho tiêu
Nước mắt người chan hoà trong vị mặn
Buồn nhìn nhau trong bóng ngã xế chiều!
Qua ba năm tóc muối tiêu đã bạc
Bước vẹo xiêu người vẫn gắng thăm con
Thương lắm:”Thôi mẹ đừng đi đến nữa!”
Đáo định kỳ vẫn chờ đợi mỏi mòn.
Suốt hai năm sau mẹ hiền vắng bóng
Ngỡ mẹ nghe lời khuyên của con yêu
Nào ngờ người đã trở thành thiên cổ
Ngày tôi về, ngày mưa gió tiêu điều!
Vào kỳ giỗ kho một nồi cá bống
Có rắc tiêu và cả nước mắt con
Trước bàn thờ tôi chân thành khấn vái
Hồn mẹ thiên xin phù hộ nước non!
A.
March 1, 2012