bến cũ thương yêu
Cơn gió đời thổi dâng nước triều lên
Tình tri kỷ lại ấm êm bờ bến
Ai hoá thạch kỷ niệm giăng tơ nhện
Ai ra đi vẫn nguyên vẹn lời thề
Cố nhân ơi dòng thơ nhỏ đam mê
Như trái đất xoay về trên trục đứng
Như trái tim vẫn phồng căng chứa đựng
Nụ hôn nồng cuồn cuộn tiếng muôn sông
Ta mất đi cái thơ ấu tuổi hồng
Nhưng kéo lại trời biển Ðông thầm nhớ
Cả sa mạc với mênh mông cách trở
Bao buồn vui tựa hạt cát vàng mơ
Anh yêu em như sóng nước vô bờ
Như luồng gió nâng cánh Mây lầm lỡ
Con đường tình cho dù còn dang dở
Bình minh lên như hoa nở đường yêu
Vần thơ nhỏ không nói đủ bao điều
Vẫn thầm kín mỹ miều trong tim nóng
Nơi xứ lạ giữa tuyết sương lạnh cóng
Anh hướng về bờ bến cũ thương yêu
Có hồn thơ bay bay giữa sương chiều
Có nước mắt có nụ cười …thỏa mộng .
Vũ Kim Thanh