dạ sầu
Nhớ ai mà dạ chẳng an
Đêm khuya trở giấc xốn xang tấc lòng
Gió lùa mành trúc qua song
Trăng vàng nhạt thếch soi trong cõi mù
Thẫn thờ mấy gốc mù u
Sương đeo trĩu nặng gió thu cợt đùa
Em giờ biết đã ngủ chưa
Hay còn thao thức thêu thùa vá may
Vá giùm anh chiếc khăn tay
Em trao thuở nọ đã phai nhạt nhiều
Giử hoài một chút thương yêu
Mà nghe chua xót trăm chiều bủa vây
Em từ dạo ấy đến nay
Chưa từng một chữ tõ bày cùng anh
Thiệp kia vẫn cứ để dành
Lắm khi xem lại quẩn quanh nỗi buồn
Những chiều lá đổ mưa tuôn
Sầu dâng tơ rối ngàn muôn sợi tình
Chuyện mình đã quá điêu linh
Đành thôi xếp lại chỉ mình biết ta
Ngỡ rằng cũng sẻ nhạt nhòa
Năm qua tháng lại vẫn là chưa quên
Đêm về trống vắng mông mênh
Càng nghe ray rứt buồn ên một mình.
HNLC April 04-06