thức dậy đi, nỗi nhớ!
ba giờ sáng anh thức dậy những con cá trong hồ vẫn chưa ngủ những chiếc lá trầu bà xanh xanh đang phập phồng thở oxygen ngan ngát căn phòng nỗi nhớ chợt cựa quậy, thức dậy đêm giật mình sóng sánh trong tách cà phê ấm anh vừa pha ấm hơn không gian trong basement ấm hơn nửa tâm hồn anh - em bỏ lại nỗi nhớ bắt đầu khua lanh canh trong tách cà phê anh nhón hai viên đường, thả vào nỗi nhớ đang rộn ràng và thêm một viên nữa, cà phê sáng nay vẫn đắng nỗi nhớ vươn vai, quyện vào làn khói nhẹ - nhẹ hơn đêm nhẹ hơn lòng anh đang trĩu nặng làn khói theo hơi thở anh, ngập ngừng vào mũi, vào óc, vào tim nỗi nhớ thơm mùi cà phê, mùi lá cây, và mùi lotion của em chiếc đồng hồ trên tường tich tắc nỗi nhớ lẩm nhẩm đếm đủ hai mươi sáu ngàn ba trăm tám mươi giờ ta xa nhau anh với tay mở cửa sổ trên cành táo trong vườn, lũ chim sẻ luých chuých gọi nỗi nhớ ùa ra ngập ngụa cả không gian trước sau gì anh cũng phải mở cửa, bước vào một ngày dù biết rằng bất cứ nơi nào anh đến hai lá phổi ươn lười, vẫn phải thở đầy một nỗi nhớ - em cv