duyên phận
Xin anh đừng nhớ ngày xưa,
Chúng mình lỗi hẹn, tình chưa hết sầu…
Một thời để nhớ để đau
Một thời ấm lạnh cùng nhau, một thời
Xin đừng buồn nữa người ơi
Anh nơi có vợ, em nơi có chồng,
Dẫu vương một đoạn tơ hồng,
Chẳng xe cho hết vợ chồng lương duyên
Thôi thì anh hãy lãng quên,
Xin đừng nhắc nữa bởi duyên hết rồi
Phải chi là tại ông trời
Giữa đường đứt chỉ, ai người lỗi đâu…
Đừng buồn, đừng hận, đừng đau
Xin anh chỉ nhớ có nhau một thời
Bây giờ nồng ấm có đôi
Xin đừng nhắc nữa, xin người cố quên…
Anh cùng vợ đẹp gối êm
Em thì xách nón xuống thuyền theo ai
Quên thời bồng bột, đúng sai
Quên thời gối ấp, kề vai xa rồi…
Bởi là DUYÊN PHẬN người ơi…