bốn mùa
nhờ em nhắc, biết Thu về
nếu không anh mãi bộn bề theo Đông
tuyết rơi còn ngập đáy lòng
đời quên trở giấc lạnh còn vướng tâm
kể từ Xuân biệt mù tăm
anh theo dấu Hạ về thăm Phượng hồng
chỉ còn thoáng góc hư không
thân thương rêu phủ theo dòng phế hoang
lần tay đếm cuộc mất còn
theo đêm trăn trở hao mòn cuộc vui
rong chân qua cuộc trùng khơi
nhập thân du mục vào đời lưu vong
bước đi lún giữa trời Đông
đã thôi cảm xúc khi sông giao mùa
cũng may còn chút duyên xưa
em buông nhịp gõ cũng vừa Thu sang
chừ anh gom nhặt lá vàng
đốt lên ngọn lửa sưởi ngàn dư âm!
Cao Nguyên
diễn ngâm : . bốn mùa