vô cảm
Một lần ta thấy chiêm bao ,
Nhiều Tường Vi nở trên rào trước sân.
Duyên xưa lối lạc mấy vần ,
Nay vần thi nối bâng khuâng mắt Người.
Mắt Người như sợi tơ trời ,
Rối ren nhịp thở ,buông lời ghẹo trêu.
Bấc đèn khuya lụn lại khêu ,
Vườn thơ tôi lén yêu kiều vào chơi.
Bao giờ tình ái thảnh thơi?
Cung đàn sẽ trổi ,câu mời sẽ trao.
Bây giờ tôi chẳng hứng nào ,
Đem tình gửi gió ,trăng ,sao mất rồi.
Nếu em khiển trách thì thôi ,
Thi nhân gàn rỡ xanh trời xa say.
Niềm yêu rất muốn tỏ bày ,
Bỗng cơn vô cảm về xây thành trì ,
Chiều nay mây xám heo may ,
Thấy hồn tĩnh mịch ,ngô ngây ngưỡng đời.
Em đi để lại tiếng cười,
Giòn tan ,vụn vỡ ,rối bời tóc thơ.
Ta sinh ra trót bơ vơ ,
Yêu ta? Đa tạ ,xin chờ kiếp sau !
Vũ Nguyên