tháng tư đen 1975
Nhớ năm một chín bảy lăm.
Súng đạn ì ầm đầu đội tang Cha.
Tôi cùng con trẻ bôn ba.
Nhanh chân lánh nạn chạy ra phía rừng.
Chồng tôi còn bận hành quân.
Cửa nhà bỏ hết áo quần mang theo.
Vượt qua bao suối bao đèo.
Bao nhiêu cách trở hiểm nghèo gian nguy.
Trong bụng chẳng có món chi.
Mặt mày hốc hác chân đi hai hàng.
Các con đói quá khóc vang.
Mẹ cầm không được hai hàng lệ rơi...
Mẹ đang buồn lắm con ơi !
Bây giờ thất lạc Cha nơi phương nào?
Chấp tay van vái Trời cao.
Mong Trời phò hộ máu đào ngừng tuôn.
Bao nhiêu xác chết bên đường.
Ngó đến mà thấy lạnh xương rùng mình.
Sống trong thời buổi chiến chinh.
Súng đạn vô tình chẳng nệ những ai.
Có người mới thấy sớm mai.
Đến trưa thì đã chết ngay dọc đường.
Từ Bình Dương đến Saigon.
Mẹ con tôi phải mất luôn hai ngày.
Cố gắng ngăn tiếng thở dài.
Vì còn trong túi chỉ vài trăm thôi.
Số tiền không đủ mua xôi.
Giúp cho mấy miệng qua hồi khó khăn...
Mẹ con tôi đang ngồi ăn.
Bổng có tin dữ nói rằng dưới quê.
Bom rơi đạn nổ tư bề.
Cháy nhà cháy chợ tràn trề khói bay.
Cơn đau quặn thắt lòng này.
Cầu mong cho Mẹ thoát qua tai nàn.
Bởi vì tang Cha còn mang.
Sợ mất luôn Mẹ lang thang giữa dòng.
Những điều con trẻ thầm mong.
Thanh bình mau đến yên lòng nhân dân.
Toàn dân căm phẩn muôn phần.
Gia đình ly tán người thân xa lìa.
Hãy nhìn lên những mộ bia.
Ngày sinh ngày thác cách lìa chẳng xa.
Người vừa bỏ cuộc hôm qua !
Có người nằm xuống độ ba bốn tuần.
Còn đâu cái tuổi thanh xuân?
Chiến tranh đã cướp mất dần tuổi thơ.
Có những mái đầu bạc phơ
Ngày đêm trông ngóng con thơ chưa về.
Gió buồn gió rít tỉ tê.
Lòng người tan nát chán chê lắm rồi.
Nụ cười đã tắt trên môi.
Quê Hương...giờ đã....thôi rồi....từ đây.....
Hồng Sang
www.viet.no