trăng tà
Ngủ quên dưới ánh trăng tà
Sương đêm thấm lạnh hồn ta mấy mùa
Quên đi trời đất cuồng quay
Rượu nồng ta uống ta say tháng ngày
Quên đi kí ức phôi phai
Quên đi tất cả trải dài thiên thu
Sống trong một kiếp ngụ tù
Quên đi là sướng đừng ngu nhớ nhiều
Men tình nếm chút tiêu diêu
Say tình muốn kiếp bao nhiêu cho vừa
Đêm khuya lấp lánh sao thưa
Nỗi sầu chợt đến tình chưa quay về
Chôn buồn trong nỗi đam mê
Nhớ là mong mỏi não nề ngày qua
Say đi quên chút xót xa
Quên đời đen bạc bài ca não lòng
Chênh vênh trời đất mênh mông
Ngủ say quên mất trời đông lạnh đầy
Đêm về sương phủ buồn vây
Nỗi sầu chất chứa vơi đầy tim ta
Giá lạnh rét buốt thịt da
Không bằng chữ lạnh tình ta vỡ rồi
Ngày nào ngọt dịu bờ môi
Bây giờ hay chữ ôi thôi đâu còn
Ngày nào thề nguyện sắc son
Đâu còn như thế vuông tròn dở dang
Người yêu cất bước sang ngang
Tình chàng nghĩa thiếp hai đàng hai nơi
Đắm mình men đắng chơi vơi
Quên sầu tình bạc cuộc đời trớ trêu
Tháng năm vui ít buồn nhiều
Làm sao biết được bao nhiêu hận tình
Còn đâu ấy ấy mình mình
Bây giờ nắng tắt bình minh úa màu