còn gì cho nhau
Còn gì cho nhau ngày qua vội quá!
Em đô thành anh băng giá rừng sâu
Gởi cho nhau dòng thư nhỏ thương đau
Gạt nước mắt, để tiễn chào quá khứ!
Anh ra đi rồi mùa mưa còn chứ ?
Thân lữ hành chân ướt đất bùn xa
Xin giã từ vùng ánh sáng xa hoa
Đêm lạnh buốt xa nhà mang nỗi nhớ
Tuổi bốn mươi lăm, vẫn bàn tay trắng
Không công danh, không sự nghiệp-lập thân
Nơi phương xa, miền đất nước đang cần
Đời phiêu bạt làm tha nhân xứ lạ
Kiên giang đó, bầu trời không nắng hạ
Có nghĩ gì về núi Điện yêu thương?
Anh đi rồi lòng em có vấn vương?
Chiều Tây Ninh hạt sương rơi trong nắng
Thôi xin giã từ bao điều cay đắng
Những chuyện tình yêu hờn giận trăm năm
Anh thu hình vào bóng tối ăn năn
Cho lương tâm đó, nhập nhằng thổn thức
Sống thành đô, em có buồn ray rức?
Mỗi khi chiều lên, lòng thấy cô đơn
Còn gì cho nhau, biết nói gì hơn
Xin chia sẻ nỗi buồn cách biệt.
Duy Văn Hà Đình Huy