một chút bâng khuâng
Nhớ anh lá cũng hanh vàng
Hồn thơ bật khóc với ngàn ngẩn đau
Đành giờ ta tạ từ nhau
Có duyên chẳng nợ tình vào thiên thu
Gió lay thổi áng mây mù
Chạm em ngơ ngẩn tiếng ru còn sầu
Biết mai đời sẽ về đâu
Kẻ Nam người Bắc hai đầu sông tương??
Khiến mưa chiều chợt bắt nguồn
Ngửa tay em hứng nghe buồn trăm năm
Ru anh đời vẫn thăng trầm
Trong cơn bão tố mấy lần xót xa
Ru nhau tình khúc không nhà
Đành thôi gát lại hồn ta chốn này
Ru xin giấc ngủ còn say
Cho em mơ được một ngày cùng anh
Ngắm trời mây nước màu xanh
Nhặt từng chiếc lá đan thành bài thơ......
NuocMatMuaThu