khóc người bạc mệnh
Viếng hương hồn thi sỹ Nguyệt Thảo
Biết rằng sống gửi thác về
Mà sao vẫn thấy tái tê nỗi buồn
Người đi siêu thoát hương hồn
Câu thơ để lại vết son kiếp người
Bằng an chín suối nàng ơi
Buồn vui để lại cho đời lãng quên
Bây giờ có nói gì thêm
Cũng là nước mắt bên thềm mưa tuôn
Nàng đi tận hết nỗi buồn
Cây liêu xiêu gió, hoàng hôn rã rời
Than ôi cũng một kiếp người
Tài hoa bạc mệnh, ông trời ghét ghen
Nén nhang với một ngọn đèn
Cầu người thanh thản thành tiên niết bàn
Một đời như khói sương tan
Về nơi cực lạc vui ngàn năm ư ?
Hương trầm thoảng tận thiên thu
Tiễn người bạc mệnh câu thơ lặng buồn
Vũ Thị Minh Nguyệt
Chiều nay lần đầu tiên được nghe giới thiệu về thơ Nguyệt Thảo cùng với tin buồn của thi sỹ. Biết nói gì đây, tôi xin gửi lại bài thơ chia buồn cũng các bạn và gia đình của chị. Cầu mong cho linh hồn chị bằng an nơi vĩnh hằng