bao giờ viết xong
      
      
      
      
        Em là cả một trời thơ 
                   Nên tôi chẳng biết bao giờ viết xong 
                             Nào là má trắng môi hồng 
                   Mi thanh mắt biếc tóc bồng như mây 
                             Em là chất đắng men cay 
                   Gần bên thôi đã cuồng say bao người 
                             Mỗi khi nhìn thấy em cười 
                   Hồn trai chới với rã rời nhịp tim 
                             Buồn như màu tím hoa sim 
                   Nghìn năm sau vẫn đi tìm diêu bông 
                             Hồn nhiên quá đỗi trắng trong 
                   Ngại ngần lo sợ bận lòng tri âm 
                            Than ôi...cái kiếp ca cầm 
                   Giữa lòng thế thái thăng trầm biển dâu 
                            Nên đời tôi lắm cơ cầu 
                   Dám đâu trao khúc tình sầu cho em 
                            Bên nhau những bấy nhiêu đêm 
                   Mà lời yêu cứ ngại ngần trên môi 
                            Có lần em hỏi riêng tôi 
                   Người yêu anh ở nơi nào gần xa 
                            Làm sao tôi dám nói ra 
                   Dù tình tôi đã thiết tha trao người 
                            Sợ đời dè biểu chê cười 
                   Thị phi nhạo báng những lời đắng cay 
                            Làm sao tôi dám tỏ bày 
                   Khi mà lễ giáo oằn đôi vai gầy 
                            Làm sao tôi gạt tôi đây 
                   Khi tình tôi đã đong đầy cho em 
                            Hết ngày rồi lại đến đêm 
                   Nhớ em chỉ biết xem hình than ôi 
                            Hỏi nơi phương ấy xa xôi 
                   Em còn có nhớ lấy lời tôi không 
                            Nhắc hoài cái chuyện lưng ong 
                   Em ơi sao nở để lòng tôi đau 
                            Tình tôi thầm lặng gởi trao 
                   Khắc ghi trong dạ ngàn sau hãy còn 
                            Nhớ em tâm trí héo hon 
                   Sợi tình vương vấn hao mòn cung tơ 
                            Em là cả một trời thơ 
                   Nên tôi chẳng biết bao giờ viết xong..... 
                                            03-10-2008 
                                               Hàn Vũ