một thuở đưa đò
      
      
      
      
        Bâng khuâng đứng trước cổng trường 
Tơ vò trăm mối sầu vương mối nào ? 
Còn đây cây phượng năm nao 
Hoa tươi bóng mát, dạt dào luyến thương 
Khác gì một kiếp đò ngang 
Khác gì quãng vắng mênh mang đưa người 
Lục bình theo nước nổi trôi 
Thuyền con lờ lững ngược xuôi đôi bờ 
Tròng trành khuất giữa sương mơ 
Cắm sào bến vắng, thẫn thờ đợi trông 
Đông phong nối tiếp thu phong 
Mái đầu bạc trắng nhớ mong thêm buồn 
Chèo khua vang vọng tiếng hờn : 
-“Ai người xa bến mà còn nhớ ta ? ” 
Thoảng nghe tiếng gọi đò đưa 
Giật mình còn tưởng giấc mơ chưa tàn 
Đò ngang đã lỡ cung đàn 
Ôm cần tựa gối lệ tràn đêm sâu 
Đường đời càng ngẫm càng đau 
Càng buồn, càng tủi, càng sầu, càng thương 
Tơ không ai vấn mà vương 
Chiêm bao chưa tỉnh hồn nương xứ nào ? 
Cuộc đời dâu bể bể dâu 
Trường xưa cô quạnh khơi sầu cố nhân !