mình ta với đời !
Lệ rơi vào giữa mênh mông
Ướt nhoà áo mộng, nghe lòng đớn đau.
Người giăng chi sợi tơ sầu
Cho trăm mối gỡ nát nhàu niềm thương !
Bao thu ôm nỗi vấn vương
Mơ trăng, ngóng gió suốt đường đi qua...
Tàn canh, sương phủ nhạt nhoà
Hoài đơn chiếc bóng : mình ta với đời.
Tiếng lòng gọi mãi : Người ơi!
Môi khô, mắt nhuốm vạn lời nĩ non
Khi nào son sắc hao mòn,
Khi nào kết nối vòng tròn thuỷ chung?
Lệ rơi vào chốn mông lung,
Ai dang tay đón muôn trùng tình mơ...?!