một đời thơ
Ôi thi ca - văn học một gia tài
đâu ngừng ở cách nói - bước hình hài
cốt lõi ở nói gì về thân phận con người
thấm tâm Nguyễn Du, ngược lên hồn Nguyễn Trãi.
nên nền thơ cao đẹp tồn tại mãi
Ngôi đền thơ truyền dạy lẽ thiêng liêng
đưa nước mắt chảy vào trong rất riêng
còn hướng ngoại? nụ cười theo mắt tỏa
đâu “sân chơi” (!) thù tạc, tán huyên thuyên
“Thiên địa nhân” thơ rải thuyền tươi rói
rải biển rừng, phố núi, đêm le lói
rải viễn xứ thiên di nhớ cố hương
rải đôi lứa tình đầu hôn không nói
Cõng phận buồn, nhưng thơ sống trẻ
sống là dâng hiến, quý thơ hay
hằng năm, hằng tháng, cứ ngày ngày
xưa sống bên thơ, nay vẫn thế.
Vấp nhiều đau đớn, trái ngang, bão lũ
chọn khuya sớm tìm thơ - nơi nương trú.
Dù hồ hởi, dù bi lụy điêu linh
mượn thơ nhào nặn từng dáng tâm mình
Cảm ơn Thơ vĩnh hằng từ tổ phụ
của nhân loại, thiên thần, toàn vũ trụ
Thơ là ta, chỗ dựa tâm hồn mỗi chúng ta
là điểm đến bình an, xóa buồn gần khổ xa
Sức thơ lớn – sóng thần, cơn địa chấn vô biên
lại nồng nàn dịu ngọt hơn gió núi ngày đêm
vàng anh khuya êm ái
hót đẫm sông xa ngái
hết lo âu, tan trầm cảm não nề.
Kho tưởng tượng ly kỳ
không quá tỉnh mà chẳng quá mê
luôn vượt trên thực tại đớn đau buồn tẻ
khinh trái tim man trá từ chuyện bé
không đâu
thương ngọn lửa sưởi hồn đau
mà dễ sém tim nhau!
Làm thơ - đâu vì ta, dù chỉ một bài.
Vì bạn bè, đồng loại.
Đâu quan trọng, quan tâm gì một mai
thơ ta viết chẳng ai tìm lại
ai đó ngâm, ai lắng nghe, ai hiểu ai?
Nhưng mãi mãi
thơ quan tâm: trầm lắng
tiếng lao xao vạt nắng
sót lại cuối đông đời
Thơ đâu đòi
Tất cả khung trời
Nhưng dẫu cả kho Hoàng Thành rộng
Đâu vừa cho mộng với thơ.
Chớ thở dài, càng mỏng phổi đang mờ
đừng than vãn - thêm dày bờ tim xót
Người thơ hiểu, ngăn chi sầu lớn vọt
chống cằm nhìn, tận hưởng một đời thơ