huyền thoại
" Em có hay hồn tôi như lá đổ
Trải ân cần trên tiếc nuối - Một thời " (DzuyLynh)
Nếu anh biết mỗi mùa lá rụng rơi
Em góp nhặt kết vòng_ trời thương nhớ !
Đặt lá vào tim nghe niềm trăn trở
Đặt lên môi, sao hơi thở dập dồn
Đặt vào thơ chiếc lá ngọt nụ hôn
Thơm hương nắng vì hồn anh ẩn náu !?!
Đã bao mùa theo con vần xoay tạo
Góc Giáo đường , em ngoan Đạo niệm Kinh
Chúa thương ta nên tha thứ tội tình
Ban phép Nhớ , và chuyện mình còn mãi ...
Tiếc nuối ân cần : vì ta tồn tại.
Dĩ vãng xa gần: Huyền thoại năm xưa...
Em dệt thành thơ với sợi nắng, mưa
Anh đan nốt nhạc cho vừa ý niệm...
Mộng tàn dư, bao giờ là phù phiếm ?
Làm thể nào để tẩm liệm cõi mơ ?
Anh và Em dẫu xa ngút bến bờ
Mùa lá đổ_ hôn dại khờ huyền thoại ....