một mình
Mâm cơm thời tròn
Một mình phía nào cũng méo
Ly rượu thơm ngon thời nồng
Sao lại hoá thành cay đắng?
* *
*
Xưa trăm năm ngắn ngủi
Ta hạnh phúc không ngờ
Giờ trăm năm gom lại
Có bằng ngày không em?
* *
*
Mâm cơm thời tròn
Một mình phía nào cũng méo
Em ơi! Giá như cuộc đời tròn khuyết!
Để ta lên trời xin được hoá vầng trăng!
Tiến Thanh