lối cũ hoang mê
Nhớ lần bước, trở về nơi phố thị.
Gió thổi đùa từng phiến lá lao xao,
Lối ngõ qua, đường khuất chìm con dốc,
Có người chờ, nép bóng ngó theo sau.
Con dốc nhỏ, dấu xưa mờ vết tích!
Vòng tay ôm bóng cũ, đứng âm thầm,
Đã phai nhạt, lắng khô niềm hoài vọng.
Còn tiếng ru nào? Ảo mộng trăm năm.
Người hoá đá, nghìn năm nhìn mong ngóng.
Nhoà hư không, sóng bạc lãm mây ngà.
Nguyên trăng giá, kéo triền non lay động,
Gặp lại người, cùng tóc bạc điểm pha.
Hờn giận qua, giọt lệ nồng chén đắng.
Men ly bôi cạn sũng ướt thu vàng,
Say trên bóng, vũng sầu đong chất ngất.
Ray rức nầy, muôn kiếp có phai tan?
Tìm ẩn cư cho cuộc tình vụng dại!
Đâu thân thương luyến nhớ gọi trao lời.
Trôi thanh thản, đậm buồn theo bọt bể.
Có mở lòng, thầm lắng gió muôn khơi?
Đêm ăn năn nhớ về phương xa ấy,
Buồn gì không? Tiếc nuối một ân tình!
Mơ lại phút, giây nào trên tóc rối,
Có quay nhìn, hờ hững hay cung nghinh?
Lầm lũi bước từ một nơi vô định!
Ta về đây, hình bóng ngủ cô liêu.
Nguyên Hoang
0410