viễn xứ
Bờ sông đứng nhìn hút mắt
Dáng em giờ cũng nhạt nhòa
Chim bay cõi nào tăm tắp
Để chiều khói tỏa trời xa
Viễn xứ. Chao ôi! Là thế
Lòng đau cắt ruột- cắt gan
Ta lỡ bỏ thời tuổi trẻ
Thầm thương mùa cải hoa vàng
Lưu lạc. Ờ! Ta lưu lạc
Quê người nhớ mãi mùi rơm
Ngai ngái thơm nồng hơi đất
Hình như có cả ruộng đồng
Hình như mỏi mòn em đợi
Vai gầy lại cứ gầy thêm
Ta lỡ. Một đời đã lỡ
Thì thôi em nhé! Đành quên
Viễn xứ. Lòng buồn khôn xiết
Ra đi chẳng hẹn ngày về…
Linh Phương