con chữ bơ vơ
nơi em ở nắng chiều vàng lên cây cỏ
trời bên anh đêm tối phủ ngàn sao
hai ngọn gió hai phía trời rong ruổi
có hay không một lần chạm vào nhau
em cứ mặc để tóc bay cùng nắng gió
mặc ngày thu mây uể oải trôi
đôi chiếc lá trên cây vừa rơi xuống
em nhặt về kết lại những buồn vui
anh có biết trái tim em yếu đuối
cơn gió mùa cũng cảm liên miên
sáng nay nắng từ bên anh vọng lại
hồn em giờ như chẳng được bình yên
em vẫn biết tình yêu mong manh lắm
nên đôi tay chẳng muốn đón bao giờ
nhưng cái nhớ về anh không giấu được
nó thấm vào từng con chữ bơ vơ
oct. 10, 2012