tháng tư về
Tháng tư về...nắng chờ mưa khắc khoải
Cầu chưa xây đã gãy nhịp duyên thề
Con dốc đời, trượt mãi cuối trời quê
Ngày tháng cũ xoay tròn trong ký ức...
Tháng tư về hong tình ta nóng rực
Bờ vai này ai thổn thức ngày xưa
Trước cổng trường ai đưa đón sớm trưa
Tìm áo trắng... lẫn trong ngàn áo trắng
Tháng tư về em ơi trời đổ nắng
Hàng sao xưa ai đốn… vắng đi rồi
Bước độc hành, đường cũ một mình thôi
Đâu áo trắng tóc thề ngang lưng xỏa...
Tháng tư về, em không còn ở đó
Phố, đường xưa bỗng hóa nghĩa trang buồn
Khoảng lặng trong ta chùng xuống nhiều hơn
Người cũng khác, thay đổi rồi tất cả
Con đường cũ giờ mang tên xa lạ
Điện Biên ơi Phan Thanh Giản đâu rồi ?
Trời không mưa mà đổ giọt ngậm ngùi
Xót hậu bối bôi tên người đi trước !
Chùa Xá Lợi chuông ngân buồn da diết
Sài Gòn ơi ta đã mất em rồi
Ta mất em từ độ tháng tư về
Mùa hạ ấy cháy đời ta trọn kiếp
Băm chín năm sầu đau chưa tan hết
Băm chin năm vàng son ấy lụi tàn
Ta lạc loài giữa bầy thú rừng hoang
Hồn ray rức với khung trời đã mất…
Tháng tư về... lơ thơ cành phượng đỏ
Báo hè sang, mùa chia biệt đôi đường
Em có về... qua nẻo cũ thân thương
Khép áo gói tiếng chuông chùa bên ấy…
Của một thời ta yêu nhau rực cháy
Một thời đem khắc khoải chép thành thơ
Vạn niềm mơ thoảng chốc có ai ngờ
Chinh biến ấy... đổi phận người... hóa thú
Trong đạn lửa ta tìm em khắp phố
Trên hoang tàn…còn lại nỗi hư vô
Em bặt tin từ dạo đó đến giờ
Trang đời ua.. lệ nhòe bao thư cũ…
Tháng tư về…Em ơi thương và nhớ
Những giòng sông nước mắt khóc phận người
Những đường xưa, thành phố mất tên rồi
Và ta cũng mất em từ dạo đó…
Tháng tư về…em ơi mùa phượng đỏ
Con ve sầu than thở chuyện tình xưa
Những con đường ôm mặt khóc chuyển mùa
Phố rưng lệ cúi đầu rung tiếng nấc
Tháng tư về…mùa chia ly tan nát
Người chốn xưa, kẻ lưu lạc phương nào
Con ve sầu thưa giọng tiếng buồn sao
Lá khô rụng… xiết mặt hè …giãy chết
Tháng tư về... em ơi mùa nước mắt
Cuộc chiến tàn…mình đã thất lạc nhau
Tháng tư về... mang cả vạn trời sầu
Nhuộm thành phố thương đau từng tấc dạ
Tháng tư về…Em ơi mùa lửa ấy
Cháy tình xưa…hoang hoải một phận người
Con ngựa già khuỵu té giữa triền đồi
Đành bất lực nhìn đời phai tóc rũ
Nay ta về, bước trên đường phố cũ
Mà ngỡ là trên đất lạ trời xa
Vàng son xưa vẫn sống mãi trong ta
Xin tưởng niệm cho những người đã khuất
Xin tưởng niệm thành phố tên đã mất
Đốt trên tay điếu thuốc thay hương trầm
Theo khói bay quyện vào cõi xa xăm
Có một góc trời thâm.. riêng ta đó …
(Hoàng Điệp)
Thành phố mất tên
(tháng 4/2014)
Bài này đã được xem 11754 lần
|
Người đăng:
|
Hoàng Điệp
|
|
|