ơn mẹ
Con nợ đời nhiều lắm mẹ ơi!
Nợ nhất mẹ: cưu mang chín tháng
Con chào đời mẹ cười sáng lạn
Dấu cơn đau xé ruột tội tình
Manh chiếu nghèo ướt át sơ sinh
Bên nào khô con thơ hưởng trọn
Sữa bao bầu ầu ơ đến cạn
Lời ca dao sớm thấm vào hồn
Tuổi thơ con chưa kịp lớn khôn
Ba bỏ mẹ chờ trong cô quạnh
Như gà mái xù lông dang cánh
Kiếm hạt thóc rơi nuôi con mình
Tay ẳm bồng chân chạy mưu sinh
Con lớn lên trong nhà không nóc
Vài lần vô tình nghe mẹ khóc
Lau mắt rồi mẹ ẳm con đi
Đời kham khổ mẹ chẳng than gì
Áo cơm vở sách con đầy đủ
Thương mẹ chập chờn trong giấc ngủ
Ra chợ đời chưa rạng bình minh
Con lớn lên nên vóc nên hình
Mẹ thân cò ngày thêm xơ xác
Nhớ lại hồi con đi đánh giặc
Mẹ sững sờ lòng dạ tái tê
Vui nào hơn ngày con trở về
Nước mắt rơi mẹ cười tươi rói
Bây giờ con nửa đầu sương muối
Mẹ phơ phơ vẫn mẹ ở đời
Ơn mẹ chẳng thể nói bằng lời
Cầu Phật Trời mẹ ơi sống mãi