người quên cả nắng mưa
Mẹ về trên quang gánh
vai nặng oằn câu chuyện mưu sinh
chiều chậm trôi
con đường sỏi gập gềnh
đau gót chân xưa.
Con bước ra đời
khờ như bông lúa nõn trước mùa
sân vườn lặng im gốc mai già rụng lá
cất vào khuya sự âm thầm cơn gió trở
đau mềm vạt lưng cha
chịu đựng.
Con thắp vần thơ cháy bùng lên đêm nhớ
sách vở thơm thơm mùi mẹ từ muôn thuở
điệu đàn ấm hơi cha
ước vọng và niềm tin nuôi ý chí xa nhà
con về cõng ước mơ bay.
Tia nắng chiều loang
thương ráng đỏ cuối ngày
thương vạt ruộng khô
thương những luống cày
mẹ cha một đời quên nắng mưa đi…
Như Hà
Bài này đã được xem 1097 lần
|
Người đăng:
|
Ngưng thu
|
|
|