bốn mùa reo gọi
Bốn Mùa Reo Gọi
Mưỡu
"Đông xám, Xuân Hồng, Hạ trắng, Thu biêng biếc
Tuyết trắng, mầm xanh, Phượng đỏ, lá vàng rơi"
Nói
Bốn mùa gió thoảng mây trôi
Bóng câu thấp thoáng chơi vơi nắng tàn
Tình vẫn biết bạt ngàn xa thẳm
Thảm trời xanh dệt xám màu mây
Quan hoài thương nhớ là đây
Vấn vương, vương vấn sầu vây nét mày
Em có nhớ những ngày thơ ấu
Thuờ đời chưa biết thấu tình tơ
Ngây thơ trong tuổi mộng mơ
Bên thầy, bên bạn nhởn nhơ tươi đùa
Và nắng hạ bao mùa lặng lẽ
Tuổi thơ rồi bước khẽ qua mau
Theo hàng nắng thấp trời cao
Xếp từng cánh Phượng lòng xao xuyến buồn
Từ độ ấy vui hồn mở ngỏ
Giọt ưu phiền thấm nhỏ vào tim
Vui buồn còn đó chưa quên
Như màu Phượng đỏ rực lên giữa lòng
Đôi mắt biếc mờ trông xa khuất
Tóc mây huyền phơ phất vờn bay
Miên man ngọn gió heo may
Đùa trên má thắm thu say hương nồng
Đông vẫn lạnh, Xuân hồng chẳng ấm
Bóng nhân tình xa thẳm mù khơi
Ru vào cõi mộng xa xôi
Niềm thương nỗi nhớ lại trôi âm thầm
Hạ chết, Thu tàn, Đông lắng đọng
Xuân về man mác bóng chiều qua
Bao lần vẫy gọi tình xa
Mạch sầu vẫn chảy trôi qua kiếp người
Kết
Trời đất mênh mông
Thiều quang thấp thoáng
Quan hoài bóng ai?...
Thương nhớ,... Ơ hờ,...
Viễn Phương