tự tình với giòng sông
Đường xa quan ngại
Sao mãi chưa vê?
Hoàng hôn cũng hết mãi mê
Màn đêm buông vội chợt tê tái lòng
Giòng sông róc rách
Đừng trách,đừng hờn
Chắc là sóng rõ nguồn cơn
Nên chi vỗ nhẹ để mơn man chiều
Liêu xiêu bóng trải
Chẳng phải nghiêng trời
Ấy là mong đợi chơi vơi
Cúi mình với bóng nói lời cảm thông
Chờ mong bến hẹn
Ai đến bây chừ
Người đi thực thực hư hư
Vội chi cả tiếng tạ từ cũng quên
Chênh vênh lối đợi
Vời vợi hoàng hôn
Đường xa nỗi nhớ mỏi mòn
Ân tình cất giữ để còn mai sau