buổi sáng thứ bảy sau mùa bão
BUỔI SÁNG THỨ BẢY SAU MÙA BÃO
Anh ngồi lặng tưởng chừng hạt thóc
Em liu riu nước chảy chân cầu
E mở lời chỉ gầy thêm sợi tóc
Đang trên đầu minh chứng cuộc xa nhau
Trong miệng anh thóc lúa nứt mầm đau
Bên dòng sông nhịp cầu vênh đã gẫy
Bão ngưng thổi chỏng chơ tình còn đấy
Dấu son hồng chừ ngọt vướng môi sâu
Thóc cứ câm
Nước vẫn chảy chân cầu …
ĐCĐ