kẻ lạc đường
Khi giấc mơ anh chếch về phía em
Là đêm ấy không còn ai qua nữa
Và tỉnh giấc trong một lần tiếc nhớ
Anh thấy nụ cười của triệu người qua
Nhưng anh vẫn nhớ nụ cười em xinh tựa như hoa
Mà đấng tạo hóa chẳng giành riêng anh vậy
Phải, anh đã yêu nụ cười duyên dáng ấy
Như biết bao kẻ dại khờ chạm mắt đóa môi em
Để rồi cuồng si mãi miết kiếm tìm
Để tuyệt vọng lăn xuống đáy hồn vỡ nát
Không phải em...ừ, anh mới chính là người đi lạc
Lạc giữa điên cuồng những vọng tưởng đam mê
Lý trí không qua được bờ tương nên anh chẳng thể quay về
Đành để đắm linh hồn trong vũng lụy
Khối óc vô tri cũng đành thôi suy nghĩ
Nên chẳng thể nào thoát ra khỏi...yêu em
Vâng, anh mãi mãi là kẻ lạc đường...
Bài này đã được xem 1944 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|