tưởng xuân
Hương xuân giậy tỏa bên trời
Anh về trả nợ một người...không anh
Trả người lại một mùa xanh
Từng bao bấy những mong manh tuổi đời
Anh về dừng cuộc rong chơi
Ngã lưng ngủ lại bên trời viễn du
Xuân non cũng đến già thu
Đời ta cũng đến yên ru cuối chiều
Mai dừng giữa cuộc thương yêu
Quay lưng khóc hạt niệm điều tương tư
Nhớ ra từ độ tạ từ
Hương phai sắc rũ thực hư cõi người
Thương từng cánh mỏng hoa rơi
Rửa trăm năm một nỗi đời mang đi
Em về mai mốt một khi
Mong xuân vô lượng ôm ghì tuổi xanh
Em về ngó lại nơi anh
Có không em mộng viên thành đầu tiên
Kể nhau nghe tuổi đá phiền
Xanh rêu cổ độ miên trường...em xa
Bài này đã được xem 914 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|