cõi đêm
Vườn xưa ấy nay vàng dăm lá cỗi
Uống sương đêm buồn lã chã buôn rơi
Hồn cũ kỹ ôm niệm đời cũ kỹ
Cố nhân ơi ngày cũ mất đâu rồi
Dăm bước nhặt hồn trở về an nghĩ
Giếng lòng trong nghe mát ngọt lời riêng
Những vụn vặt với dư âm ngày cũ
Nghe hư không giã biệt giữa đôi miền
Ai cũng có một khoảng trời để nhớ
Nỗi lòng riêng sống dậy giữa miền quên
Để đôi lúc ôm lòng đêm nức nở
Với một lần không thốt được thành tên...
Giờ xa lắm nhớ ra đà xa lắm
Thuỷ thảo ôi...hồn du mục xưa đâu
Hồi ức cũ đã phai màu mắt mỏi
Dư hương xưa đã chết tự ban đầu
Người trở giấc khóc thêm lần nào đó
Dưới trời sương vườn cũ lá phai phôi
Lời thảng thốt nghẹn ngào buông tiếng ngỏ
Cố nhân ơi ngày củ mất đâu rồi
Vườn xưa ấy đêm nay vàng những lá
Rót sương đêm vùi mấy dấu chân đời
Nhặt mấy nữa...lá vàng rơi mấy nữa
Cố thêm lần cũng đến thế là thôi
Bài này đã được xem 1470 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|