phai dấu ân tình
Đời lang thang, khi tình tan phiêu bạt
Đời phiêu bạt, khi tình nhạt lang thang
Tình đã tan không còn lưu luyến nữa
Tình xa rồi đóng cửa trái tim yêu.
Ngày anh đi, em buồn em bật khóc
Thương anh nhiều, em khóc như mưa thu
Mưa thu rơi, đâu bằng nước mắt ấy
Xa anh rồi, anh lấy niềm em vui.
Bỏ lại đây, khung trời yêu thơ mộng
Anh đi tìm, ảo mộng cho riêng anh
Những mong manh bây giờ đã tan vỡ
Em đắng lòng, con thơ hỏi anh đâu.
Anh không về khi mùa đông lạnh lẽo
Nơi cô phòng, bạc bẽo em và con
Muốn xoá đi dòng đời bằng nước mắt
Bởi nỗi buồn hiu hắt giữa đêm đông.
Thôi nhé anh, xin trả anh tất cả
Bao mặn nồng với cả những nỗi đau
Em ôm con, bao niềm đau chôn dấu
Ghi vào lòng, phai dấu tình đôi ta.
Phuong Vuong