hơi ấm một bàn tay
Nhặt lời yêu thương
từ miền sâu xa lạc
Hạnh phúc đủ đầy
của kẻ khác ghép vào thơ
Mơ bàn tay mình thừa sức nối sợi tơ
Đã đi qua hơn một lần dang dở
Anh
Ở nơi nào có còn nhớ
Ánh mắt u buồn
nức nở khóc tiễn đưa
Phía hoàng hôn vừa tắt bóng mù mưa
Gió lưu thưa thổi bạt miền kí ức
Chạm ngọt mềm
ghép mãi chưa thành hiện thực
Vụng về yếu đuối
Nhịp tim
lạnh nguội thời gian
Đôi lúc
không màng
bóng tình nhân vời hững
Cố trụ đôi chân mình đứng vững
Giữa cuộc đời
lắm bão táp cuồng phong
Vẫn nghe lòng
Hình như
cần hơi ấm…
một bàn tay.
HTB