em khóc
Em khóc cho đời loài hoa lãng mạn
Đã có lần thầm vẽ nét yêu hoa
Nhưng không sao vẽ được nét hiền hòa
Vì hoa ấy kiêu sa và tuyệt mỹ
Em đã khóc cho đời làm thi sỹ
Có bao lần nghệ sĩ hát mộng mơ
Hòa vào nhau những cung điệu thần kỳ
Lời điệp khúc vỡ tan loài hoa dại
Em đã khóc ngày mai mình không đủ
Còn lại chi đâu? Giữa cuộc đời!
Đếm bước âm thầm nhặt ánh trăng rơi
Em khóc cho em khóc cho đời!
Em đã khóc cho đời em gái nhỏ
Tuổi mười lăm, mười bảy đi lấy chồng
Người chồng xa già tóc hoa râm
Có ít tiền sửa mái tôn bầm nát
Em đã khóc cho mẹ già mếu máo
Tiễn chân con ngàn dậm bước theo chồng
Biền biệt tin con lặng thinh không nói !
Đời con viễn xứ đắng cay mặn long..!
Em đã khóc cho cuộc đời dâu bể
Những gái thơ không cthể có ngày mai
Chưa một lần mơ ước đến tương lai
Mà chữ hiếu oằn vai đời con gái!
Em đã khóc quê hương không níu lại
Của thời xưa một thuở sống an bình
Có đàn cò bay rợp góc trời xanh
Bầy trẻ nhỏ tung tăng chiều ca hát.
Em đã khóc quê hương mình rách nát
Đầy tớ của dân phất đến lạ lùng
Những cánh đồng khô trơ gốc héo vàng
Những con sông không còn dòng nước chảy!
Em đã khóc cho dân cày ruộng cặn
Cả cuộc đời mơ ước mái nhà tranh!
Những trẻ thơ chỉ mong được bữa ăn
Thật no bụng để yên lòng giấc ngủ!
Ngõ vắng em về gió lạnh đưa
Cây ru khe khẽ giữa chiều thưa
Bâng khuâng thả bước trên vàng lá
Em khóc cho lòng thương nhớ xưa
Biển lệ xin em khóc cho đầy
Để buồn lưu lạc trở về đây
Cung sầu tiếc một đời hoa ngọc
Đêm nhớ thương chi rứa ánh trăng gầy
Đọa đày quê mẹ vào tăm tối
Biển Đông Tàu quậy nấc nghìn cơn.
Góp ánh trăng tàn soi nghiệt ngả
Chắp tay, em khấn tiếng nguyện cầu...
Bài này đã được xem 2423 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|