tiếp nối
Ta lặng lẽ nhìn sông lơ đãng
Sông êm đềm lãng đãng mãi trôi
Nơi xa xôi lục bình xanh biếc
Trôi bồng bềnh ai biết về đâu.
Cuộc đời ta như thuyền không bến
Tháng năm dài còn mãi lênh đênh
Bởi phận ta khổ hoài một kiếp
Luôn ưu hoài viết tiếp đau thương.
Ta lỡ yêu một đời mỏi mệt
Khi yêu người ta dệt ước mơ
Muốn dựng xây lâu đài hạnh phúc
Nhưng phận đời lắm lúc truân chuyên.
Biết nói sao khi đành dang dở
Tâm sự buồn ai nỡ trao ta
Để đếm sầu khi đêm trăn trở
Thầm hỏi lòng than thở cùng ai.
Để một mai trăng tàn trên phố
Ta lạnh lùng xa cố nhân xưa
Hãy đưa tay vẫy nhau lần cuối
Xa nhau rồi phút cuối thương đau.
Muốn buông xuôi dòng đời bất định
Nhưng chạnh lòng ý định mông lung
Thôi thế thôi tìm vui để sống
Vui kiếp người phải sống ta ơi.
Phuong Vuong