tự sự cuộc đời
Dòng đời còn lắm chông gai
Một mình em bước ngày dài lê thê
Buồn vui một bóng đi về
Đêm buồn hiu hắt não nề ruột gan.
Cũng vì duyên phận lỡ làng
Giữa đường đứt gánh đa mang tình sầu
Bơ vơ chẳng biết về đâu
Bao xuân qua mất buồn rầu cô đơn .
Căn phòng lạnh lẽo trống trơn
Những đêm giá buốt theo dòng lệ rơi
Người đi xa tít chân trời
Để mình tôi giữa sóng đời đẩy đưa.
Nỗi đau biết nói sao vừa
Giờ đây ai sẽ đón đưa trong đời
Bên kia Người cách phương trời
Có buồn tê tái như lòng ta chăng ?
Đành thôi một kiếp má hồng
Sớm tàn theo những long đong cuộc đời
Cầu mong Người chốn xa xôi
Nơi miền cực lạc nhanh hồi kiếp sau !