trăng và người
Nhìn trăng sáng chợt hồn bẽn lẽn
Trăng buông lơi trăng thẹn cho người
Môi cười trăng sáng xinh tươi
Người cười nữa miệng rã rời trăng ơi !
Năm mươi tuổi một đời sương khói
Cõi dương gian chân mỏi tay rung
Buồn vui lẫn lộn muôn trùng
Tóc pha sương trắng ngại ngùng hay chăng !
Trăng soi bóng thấy trăng trẻ mãi
Người soi gương sợ hãi lan xa
Đêm nằm ta ngẫm đời ta
Năm mươi có lẽ ta già hỡi trăng
Trăng mười sáu ánh trăng ngây ngất
Độ xuân thì mộng thật như mơ
Môi hồng hé nụ ngẩn ngơ
Mắt trong tóc biếc hồn chờ đắm say
Năm mươi tuổi môi cay mắt tối
Hồn rã rời tội lỗi thây mang
Bước chân quá nữa dặm đàng
Nhìn trăng mãi trẻ mênh mang cõi lòng...
Xin trăng hiểu cỏi lòng cay đắng
Ở rất xa đằng dẵng trăng ơi
Người thương mắt ngóng lệ rơi
Tri âm hát vọng tiếng đời chơi vơi
Lòng the thắt trăm lời thương nhớ...
Lòng ta đau tan vỡ tâm hồn
Tâm tư chở nặng càn khôn
Nam kha sầu khách cội nguồn lứa đôi...
Trăng có hiểu ly bối sầu khổ
Có nhau rồi ai tội ai mang
Cách xa vời vợi chặng đàng
Sương rơi mái tóc lỡ làng hả trăng ?
Bài này đã được xem 1169 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|