huyền thoại cha và con
Con,
Một con người,
Một núm ruột giữa nhân gian!
Trời và Đất,
Tưởng chừng mênh mông thế
Lại cũng chỉ là nhà,
Chỗ trọ của thần nhân.
Ví thử trần gian này không một bóng nhân sinh,
Thì Tạo Hóa cũng chẳng bận lòng cho nó.
Nhưng làm sao được.
Không thể có ngôi nhà trống vắng!
Cha đã cho con mái ấm để yên vui.
Vẫn biết rằng,
Tuổi của đất đã có hằng triệu triệu năm thai nghén,
Vũ trụ này còn rối mòng trong bí ẩn khai sinh.
Chuỗi thời gian tưởng như là vô tận,
Chỉ bằng là một khoảnh khắc đã qua nhanh,
Để chào đón chủ nhân của ngôi nhà vũ trụ,
Là Con Người,
Một Huyền thoại của Hư không!
Sách Hư Không đã chép rằng,
Từ xa xưa lắm,
Và cái xa xưa ấy vẫn không có khởi đầu khởi thủy,
Trong cõi tối tăm mịt mùng bất tận,
Ý của Cha,
Trọn vẹn khối Tình Yêu.
Tình Yêu Cha nóng bỏng đã bùng cháy lên ban ánh sáng tự sinh.
Ánh sáng đã đang đi xuyên qua hằng tỉ tỉ bóng tối ngân hà.
Ánh sáng vẫn đang lao đi với vận tốc kinh hồn,
Như vẫn vội vàng từ thuở lập địa khai thiên ,
Ánh sáng tỏa chiếu cho bản thể ngất ngây trong vũ trụ,
Là Tình Yêu,
Chỉ có là Tình Yêu.
Ôi, Cha ơi!
Cha Vũ trụ muôn loài,
Sự thật ấy,
Biết lấy gì bày tỏ?
Cha Vĩ Đại đã cho con đi vào huyền thoại.
Cả loài người không hiểu nổi Tình Cha.
Con Người là ai, mà được Cha yêu thế!
Cha cho làm anh hung cai trị cả trần gian.
Không phải chỉ có một anh hùng cái thế
Mà đã có hằng tỉ tỉ huyền thoại xưa
Con người đông đúc tựa sao sa,
Mà vẫn có,
Mỗi người một huyền thoại!
Một Huyền Thoại Cha và Con
Jos.caothai