độc ẩm
Nhấp cạn chén lưu linh thầm lặng
Gọt ân tình trái đắng buồn rơi
Tình người bạc bẽo lã lơi
Tình xanh, mộng đẹp rã rời gió bay...
Một chén đắng nồng cay ta uống
Nâng chén sầu chẳng uổng thân ta
Nỗi buồn chợt đến chiều tà
Nhìn quanh chỉ thấy ta và... chính ta....
Đêm khuya khoắt trăng ngà tĩnh mịch
Chén rượu cay u tịch cõi lòng
Mình ta độc ẩm thinh không
Trăng treo ngọn trúc bên song hững hờ
Ngẫn ngơ nhớ đêm chờ bóng đổ
Cõi u hoài thổ lộ cùng ai
Thói đời mãi cứ buốt dài
Vô tình sao cứ lay hoay với mình
Rượu vào thấy tâm linh ngây dại
Phù hoa đời đau mãi trời ơi
Suốt đời vấp ngã tơi bời
Chữ tình lướng vướng rã rời đau thương
Hôm nay thấy trong gương tàn tạ
Bóng hình hài rệu rã tháng năm
Buốt lòng sương giá lạnh căm
Cuộc đời dâu bể sầu thăm thẳm về...
Đời dối trá đau tê thân xác
Lòng bạc tình chua chát Phù Sinh (*)
Đâu rồi ánh sáng bình minh
Tìm đường lạc lối bến tình ở đâu ?
Hòa men đắng lệ sầu cố nuốt
Nhâm nhi thêm não nuột xé lòng
Bến ân bến tín viễn vông
Nghĩa nhân thất lạc đời ngông bát nhào
Cạn chén rượu lòng cào dạ nát
Khúc nhạc buồn bỏng rát hồn thơ
Nghêu ngao đêm lạnh trăng mờ
Mình ta độc ẩm bến bờ sầu cay...
(*) Phù Sinh ( Vua một mắt) (335–357), tên ban đầu là Bồ Sinh (蒲生), tự Trường Sinh (長生), là một hoàng đế của nước Tiền Tần trong lịch sử Trung Quốc. Ông là con trai của Phù Kiện, hoàng đế khai quốc Tiền Tần. Phù Sinh là một người cai trị bạo lực, độc đoán và bạo tàn...
Bài này đã được xem 2303 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|