vì anh là nghệ sĩ
***
Tôi là kẻ ăn mày
Chỉ biết cúi xin những gì người bố thí
Lẩn quẩn lo cho mình từng miếng cơm manh áo
Chật vật kiếp đời, nơi cuối chợ, đầu thôn
Anh. Người nghệ sĩ hát rong
Trên phố mua vui khách bộ hành xuôi ngược
Con đường lặng câm bỗng trở nên dịu ngọt
Cung bậc ru lòng dìu dặt bước người qua
Tôi. Người hành khất nua già
Người thính giả đã rung dòng cảm xúc
Kính cẩn trước anh với lòng mến phục
Khi giữa biển người vinh nhục chỉ phù hoa
___________________________________