cô bé bán diêm
Tuyết trắng rơi trên những tán thông già
Mùa đông lạnh, Giáo đường chuông gác vọng
Phía xa xa, ánh đèn vàng đổ bóng
Sao lên rồi, lấp loáng dưới trời đêm
Góc phố buồn. Ôi cô bé bán diêm
Đang lầm lũi gọi mời trong gió rét
Em mong sao những hộp diêm bán hết
Để quay về bên bếp ấm chăn bông
Em lang thang, qua ánh sáng tươi hồng
Trong khoảnh khắc em thấy mình yếu đuối
Không dám về vì lằn roi, hờn tủi
Của người cha và mẹ ghẻ đang chờ
Nơi hiên buồn, thân đói rét bơ vơ
Em chợt nhớ bà em trong nuối tiếc
Ánh lửa lên từ que diêm thứ nhất
Em thấy bao tươi đẹp ở trên đời
Em thấy bà trong nét mặt vui tươi
Ngôi nhà cũ bao tiếng cười rộn rã
Đêm giáng sinh, sắc màu tươi đẹp quá
Rượu hương bay, và thịt ngỗng quay vàng.
Rồi đêm đen khi ánh lửa đã tàn
Que diêm tắt, em trở về thực tại
Em muốn nhóm cho sắc màu đẹp mãi
Nên vội vàng tiếp nối những que diêm
......
Sáng hôm sau người ta thấy bên hiên
Cô bé ấy co tròn trong giá rét
Và trên tay những bao diêm đã hết
Như đời cô hơi thở cũng tan rồi
Nét vui cười còn đọng lại trên môi
Chắc có lẽ cô đi trong hạnh phúc!
........................................................