những đàn kiến trên đồi hoang
NHỮNG ĐÀN KIẾN TRÊN ĐỒI HOANG
Những đàn kiến
Lê từng bước chân mải miết
trên đồi hoang
Chúng là bè bạn hay họ hàng
Chỉ chúng biết...
Hạt cây rụng chúng xúm lại bu
Cóp nhặt tàn dư
Cõng những phù du nặng hơn chính mình
Cao chất ngất...
Trên cành cây chim vẫn hót
Chú gõ kiến phách nhịp vang trời
Gió kêu réo rắt
Lá rụng tơi bời
Mưa rơi xuống đồi hoang tả tơi
Nhào nặn đất
Đàn kiến lao lực không nghỉ ngơi
Chân bê bết những bùn nhơ
Con còn con mất...
Vệt nắng cuối ngày loang dài trên mặt đất
Bóng kiến nhạt nhòa che khuất nắng cho nhau
Không trái tim, không màng nhĩ
Chỉ có bước chân mỗi lúc một mau
Chúng bàn nhau
Bằng ngôn ngữ không màu nhưng đầy mùi vị
Quãng đường không xa với muôn loài
Với chúng là vạn lý
Trăm triệu năm ròng du hý trần gian
Có xâm lược, tranh giành, tác hợp, ly tan
Nhưng không có nhịp đập trái tim
Không lọc lừa, gian dối
Không trăn trối....
Đôi mắt kiến nhiều tròng
Nhìn đời trăm mối...
Ôi đồi hoang một thiên đường lạc lối
Trái đất điêu tàn như tổ mối đùn lên
Kỷ băng hà(*)
...tăm tối...
...kêu rên....