bài học phù sinh
BÀI HỌC PHÙ SINH
Trong chuyến đi du lịch
Ngay trên đất nước mình
Có hai cô gái xinh
Nhạc sĩ và thi sĩ
Họ tổ chức du hý
Trên một chiếc thuyền câu
Của ông lão bạc đầu
Chuyên chèo đò chở khách
Cô ca sĩ gõ phách
Ngân nga hát nhạc tình
Thấy phong cảnh đẹp xinh
Bỗng hỏi ông chèo lái
"Ông ơi con hỏi cái
Ông biết nhạc không ông?"
Ông lái đò cong mông
Chỉ lắc đầu nguây nguẩy
Cô liền nói phải quấy
"Không biết nhạc ông ơi!
Coi như phí nửa đời"
Ông lái đò im lặng...
Đò đi thêm một chặng
Cô thi sĩ cất lời
"Con hỏi tí ông ơi!
Ông biết thơ không vậy?"
Ông lắc đầu quầy quậy
Cô gái cũng cất lời
"Thơ không biết ông ơi
Phí nửa đời còn lại!"
Ông chèo đò nhẫn nại
Hỏi hai cô gái rằng
"Hai con biết bơi chăng?"
Họ đồng thanh "Không ạ!"
Ông chèo đò thấy lạ
Nói với họ đôi lời
"Các con không biết bơi
Phí cả đời mình đó!"
Tự nhiên trời nổi gió
Đò bỗng chốc chòng chành
Rồi đò bị lật nhanh
Hai cô lăn xuống nước
Ông chèo đò cứu được
Cả hai cô gái này
Vì lặn giỏi, bơi hay
Họ nhận làm cha đấy!...
Sau lần tai kiếp ấy
Hai cô gái đẹp xinh
Vẫn hát, viết thơ tình
Nhưng trái tim đã khác
Trong bài thơ, điệu nhạc
Có giấc mộng phù sinh
Có cuộc sống điêu linh
Có tấm lòng nhân ái
Có bóng ông chèo lái
Trong khúc hát, lời thơ
Họ học được chữ ngờ
Ở ngay trong cuộc sống
Ngoài trời kia gió lộng
Khác với gió trong nhà
Từ quạt điện thổi ra
Gió cuộc đời cũng thế...