230 - tự răn
Đã rồi trên thác trên ghềnh
Vui buồn ắt đến, chông chênh buổi đầu
Cái tình thoáng nỡ để đâu
Quẩn quanh vũng nước quên bầu trời cao!
Kìa xuân đất nước xôn xao
Hãy như mỗi đoá hoa đào thắm tươi
Thoát ra chật chội cái tôi
Cùng trên mây biếc, bến đời rợp hoa.
2 - 1996*