tóc ngắn
(Thơ Vui)
Một trăm rưỡi thu tiền bán tóc
Bởi nhà nghèo con khóc chồng la
Chán cho cái phận đàn bà
Bến trong bến đục phong ba giữa đời
Ừ mái tóc tiên trời cho đấy
Đời chẳng dung bán lấy tiền tiêu
Lúc yêu nó bảo tóc phiêu
Nạ dòng mới thấy tóc điêu bẽ bàng
Giờ tóc ngắn như càng thêm ngắn
Ngày xưa bay đồi sắn nương dâu
Bí tiền bán tổ còn đâu
Đành mang tóc ngắn như trâu cưa sừng
Mai tóc lớn không chừng lại bán
Mớ bòng bong ai oán còn vương
Đời nghèo có chó nó thương
Tóc mây với chả môi hường! Vứt đi!
Rồi từ đó có chi rất lạ
Thành trào lưu thiên hạ học theo
Tóc ngắn chẳng phải do nghèo
Mà là do mốt ăn theo bây giờ.