sầu
Xuân kéo nắng về gió miên man
Hạ buông chiếc lá khẽ nhuộm vàng
Thu về nàng thơ còn e ấp
Đông sang ướp lệ khóe mắt nàng
Có phải vì ai nàng đợi ai
Cớ sao đứng đó tóc buông dài
Đôi mắt đen huyền như chớm lệ
Sầu vương u uất mọng đôi ngài
Nàng đợi tình si mối tình si
Đã bỏ nàng đi mấy Xuân thì
Tình đi sao nỡ còn vương vấn
Ai đã quên rồi nàng đợi chi?
Một cánh đào rơi cánh đào rơi
Buông mình nghiêng nhẹ giữa đất trời
Nỗi lòng kia giữ nào ai thấu
Thả trôi nỗi nhớ với sự đời
Nàng giữ làm chi vẹn câu thề
Đắm chìm mộng cũ phút đê mê
Kẻ kia say giấc bề yên ấm
Người dưng ngược lối chẳng đi về
Ta chẳng thấy vui lúc nàng sầu
Chẳng muốn nỗi buồn nhuốm lệ sâu
Bao đêm thức giấc lòng trống trãi
Viễn khách đi rồi chẳng về đâu.
Bài này đã được xem 1015 lần
|
Người đăng:
|
Tâm An
|
|
|