tản mạn sài gòn
Cứ như mọi đêm, qua khung cửa sổ, tôi lại ngắm nhìn ra phố. Sài Gòn nhiều đèn, đông vui tấp nập. Nhưng vẫn có gì đó buồn và cô độc lắm. Sài Gòn thân thiện, chan hoà, sôi động, nhưng sau những cuộc vui ấy, ta lại trở về với những cảm xúc trống trải, như còn luyến tiếc một điều gì đó giữa thế giới rộng lớn này.
Đêm rồi. Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập. Nhịp sống hối hả không ngừng. Nhiều lúc ta thấy như bị choáng ngợp trước cái nhịp sống đó. Nó cuốn ta theo, nó khiến ta quên mất những điều giản dị thường ngày, cũng như hạnh phúc giản đơn mà ta ngỡ như đã mất. Dòng đời hối hả, người ta cứ chạy giữa muôn vàn mệt mỏi. Có bao giờ ta dành một chút thời gian để chiêm nghiệm cuộc sống và dành tặng cho mình một chút gì đó bình yên.
Sài Gòn là miền đất hứa, người dân Bắc Trung Nam đều đổ về đây để kiếm kế sinh nhai. Nhưng lời hứa của miền đất ấy không dành cho tất cả mọi người. Người nhà cao, đi xe hơi, đồ ăn của lạ đến phát ngán. Kẻ còng lưng làm việc, chạy tảo bán tần cả ngày lẫn đêm, tháng này qua tháng nọ cũng không đủ dư. Đời là vậy đó! Có bao giờ bạn đi ngang đường và chú ý những người bán hàng rong, nhìn sâu trong ánh mắt họ có gì đó mong chờ mòn mỏi. Có bao giờ bạn nhìn kĩ hơn những cụ già tật nguyền, những đứa em thơ phải vác cái bụng đói đi bán từng tờ vé số. Rồi những con người lầm than nhặt rác trên đường, từng tiếng rao như chất chứa một cái gì đó đến não lòng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù người ta đi trong mòn mỏi đấy thôi.
Người ta vẫn cứ đi với biết bao lo toan. Người ta vẫn phải gồng mình để đấu tranh với sự ích kỉ, nhỏ nhen, tham lam, lòng dạ đến bất ngờ của con người. Để rồi sau tất cả, họ thấy mình như một quân cờ giữa một kiếp người phù du đến đáng sợ. Nỗi đau của họ có ai hiểu thấu cho?
Giật mình giữa dòng suy nghĩ miên man, tôi quay lại với chiêc điện thoại trên tay. Viết được vài dòng, suy nghĩ tôi lại dấy lên. Cả đời con người ta, sinh ra, học tập, làm việc để mưu sinh, lo cho gia đình con cái, rồi lại trở về cát bụi. Cả đời con người ta chỉ có thế, chẳng có gì hơn. Nhưng tại sao con người ta vẫn cứ thích hơn thua nhau để cho thiên hạ thấy, người đi trước thì cười cợt kẻ bị bỏ lại phía sau. Rồi họ lại ra đi trong sự quên lãng. Thế là xong một đời người… Một đời người mà yêu thương còn chưa trọn vẹn.
Đời vẫn còn bao nhiêu cảnh cơ cực. Nghĩ mà xót lòng, sợ con người ta một ngày kia không còn là chính mình, mất đi những hoài bão mà tuổi trẻ vẫn luôn khát khao, mơ ước. Một mai kia, mọi điều quanh ta sẽ thay đổi. Có nỗi sợ gì đó vẩn vơ đến khó chịu. Giữa biển người rộng lớn, ta cảm thấy mình bé nhỏ quá!
Xong công việc hằng ngày, tôi lại lên mạng xã hội như muốn kiếm tìm thêm một chút niềm vui gì đó trong ngày, muốn tâm sự với ai đó khi mà cuộc sống này, khoảng cách con người như ngày càng cách xa. Những mối quan hệ qua loa, đến hôm qua đi hôm nay, khiến ta thất vọng, vấn vương. Đêm nay, tôi vẫn ở đây, bên chiếc máy tính, chiếc điện thoại làm bạn mỗi ngày
Tôi vẫn đi. Đi tìm niềm vui, đi tìm ước mơ của tôi… Đêm nay giấc ngủ lại đến muộn, có cái gì đó mơ hồ xa xăm.
Bài này đã được xem 1470 lần
|
Người đăng:
|
Thắng Dê
|
|
|