ngập ngừng
      
      
      
      
        Anh là ngọn gió rong chơi
Còn em như áng mây trời lượn bay
Mây nào, gió cõng mây trôi
Về nơi vô trọng, về nơi tận cùng
Giữa đường dừng lại nghỉ chân
Nhìn nhau, bất giác ngập ngừng trong nhau 
Trăm năm cho bạc mái đầu
Ngàn năm cho trọn tình sâu nặng tình
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN