* nỗi buồn riêng *
      
      
      
      
        NỖI BUỒN RIÊNG
Thơ : Nguyễn Ngọc René
Ta trở lại chốn xưa nghìn thân ái 
Bình Đông ơi ! Tim còn mãi khắc ghi
Ở phương trời nhung nhớ thuở xuân thì 
Lòng héo úa dựa dòng thi ta gởi 
.
Mây phiêu lãng ngàn dặm đường sao tới...
Chỉ riêng mình khắc khoải bởi hoài mong
Nguồn tâm tư trào đọng cả cõi lòng 
Đời trống vắng bạn hiền trong huyệt địa...
.
Ta trở lại sao im lìm tứ phía 
Nay đã thành kẻ lạ nghĩa tình xưa 
Ôi buồn ơi ! Nghiên bút nói chi thừa...
Dòng kỷ niệm dìu đong đưa theo gió
.
Ngồi mặc niệm nghĩ suy lòng mở ngõ 
Chiều thu tàn nhìn phượng đỏ buồn rơi.. 
Rồi thơ về gom chữ viết nên lời 
Để vụt tắt cho chơi vơi niềm nhớ...
.
Lòng tự bảo buông xuôi rồi bỡ ngỡ 
Thơ còn về ai lại nỡ bỏ qua
Mơ ru ta vào mộng quá mặn mà
Nên tay viết nguồn thiết tha tìm đến...
.
Dầu chẳng biết phương nao là bờ bến 
Chữ còn rơi ta quý mến ôm ghì 
Nghĩ cho cùng nào phải lỗi dòng thi
Câu lẫn cú trao nhau kỳ hội ngộ ...
.
Thôi cũng mặc chẳng chi cần bến đỗ
Khi tình thơ còn có chỗ cho nhau
Đời còn dài mộng đẹp vẫn muôn màu
Ta cứ viết để trước sau cùng ngẫm...
-N3- Nguyễn Ngọc René  - 22/07/2016